Nhà nàng xa lắm nhà tôi cách sông, cách biển, bao đồi núi cao Sông Mây một bến ra vào ngày ngày nàng vẫn đón chào thi nhân Mấy hôm nay thấy bần thần lòng tôi có nổi bâng khuâng thế nào ! Trưa nồng gió nhẹ nao nao tui vừa một giấc chiêm bao thấy nàng Người đâu trông thật vỏ vàng nét hoa tiều tụy sắc tàn phai hương Lòng tui xót một niềm thương nhớ người thiếu phụ vẫn thường họa thơ Mong rằng tui chỉ nằm mơ nhưng lòng tui vẫn cứ chờ nghe tin ... (phải chăng nàng bịnh liệt giường ?)
đêm đã khuya rồi em ngủ đi để cho mộng đẹp khép bờ mi còn anh, anh thức ru em ngủ thức suốt đêm rồi mai anh đi ngủ đi em! ngủ đi em! tình em còn đẹp mãi đến nghìn thu tình anh đã phủ mây mù muôn niên
Hôm ấy trờI heo may chiều nắm cánh tay ngày tìm lối vào ban đêm một đêm thật vô cùng một đêm thật mông lung làm say long khách lạ trong căn phòng ngát hoa khách ngồi bên cửa sổ tay chống cằm ưu tư dáng ra chiều tư lự như ngườI bệnh tương tư Không, khách đang ngồi lắng nghe nhạc tấu vang khắp phòng lòng bổng nhiên xúc động như lạc vào mênh mông giữa vùng sáng thư phòng tác giả và ghita tay đàn miệng ngâm nga những nốt nhạc khởI đàu tuyệ sao mườI ngón tay qủa là một thiên tài giọng ca thật thoát thai một bên chàng không xa chủ nhà ôm ghita hòa âm thật nhịp nhàng ngón đàn say hoa lá buông từng tiếng nhặt khoan nhạc ru hồn mênh mang trong tiếng đàn tuyệt diệu cuả thiếu nữ dương cầm gọt từng nốt hoà âm tay nàng nhưu sóng bạc nhấp nhô trên phím đàn có lúc nàng nghiêng vai mờI nhịp điệu du dương từ tay chơi vĩ cầm một thiếu niên tuấn tú rung nhẹ vài thanh âm khách lặng ngườI mê đắm